HÃY NGHỊ LUẬN CÂU : CÓ CÔNG MÀI SẮT CÓ NGÀY NÊN KIM
Trong cuộc sống con người ai cũng muốn thành đạt, nhưng con
đường dẫn đến thành công thường quanh co và lắm chông gai. Để động viên con
cháu vững chí, bền gan phấn đấu và tin tưởng ở thắng lợi, ông cha ta đã có câu
: "Có công mài sắt có ngày nên kim”. Vậy ta hiểu như thế nào về câu nói trên?
”Kim” là vật dụng nhỏ dùng để may vá. Cây "kim” được làm bằng
sắt, thật bé nhỏ nhưng cũng thật hoàn hảo. "Sắt” được sử dụng rộng rãi trong đời
sống và có kích thước lớn. Từ "sắt” nên "kim” là một quá trình tôi luyện, mài
giũa công phu. Muốn một thanh sắt trở thành một cây kim bé nhỏ, tiện dụng.
Chúng ta cần mài từ ngày này sang ngày khác, thanh sắt đó được mài , mài mãi
...cho đến khi thanh sắt kia trở thành một thanh sắt bé nhỏ tiện dụng. Như vậy,
muốn có một cây kim người thơ phải bỏ ra nhiều công sức và thời gian để mài
thanh sắt. Nếu thanh sắt to. cứng mà ta có thể mài thành một cây kim nhỏ bé thì
bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm được, chỉ cần ta biết kiên trì, nhẩn nại.
Hình ảnh ẩn dụ đó mang ý nghĩa khẳng định : đức tính kiên trì, nhẫn nại là yếu
tố quan trọng dẫn đến thành công. Không chăm chỉ, không bắt tay vào công việc,
không ai có thể thành công.
Thực tế cuộc sống đã cho chúng ta thấy điều đó là hoàn toàn
đúng. Trong lịch sử hàng ngàn năm chống ngoại xâm, dân tộc Việt luôn phải thực
hiện chiến lược lấy yếu đánh mạnh, trường kì kháng chiến. Cuộc kháng chiến mười
năm chống quân Minh do Lê Lợi lãnh đạo; chiến dịch thần tốc đánh tan hai mươi vạn
quân Thanh do Nguyễn Huệ chỉ huy; cho đến hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống
Mỹ; tất cả đều thử thách ý chí, nghị lực và sự kiên trì, bền gan vững chí của
dân tộc ta. Cuối cùng, dân tộc ta đã chiến thắng vẻ vang, giành được chủ quyền
độc lập, tự do và thống nhất đất nước.
Trong đời sống lao động sản xuất, nhân dân ta cũng đã thể hiện
đức tính cần cù, kiên nhẫn đáng khâm phục. Nhìn những con đê sừng sững chạy dài
suốt đôi bờ của những dòng sông lớn, chúng ta thấy người xưa đã kiên trì, bền bỉ
tới mức nào để ngăn dòng nước lũ, bảo vệ mùa màng. Chỉ với đôi bàn tay cầm mai,
đôi vai vác đất, nhưng ông cha ta đã làm nên những thành tựu vĩ đại, tồn tại
muôn đời.
Trong học tập, đức tính kiên nhẫn lại càng cần thiết để có
được thành công. Từ khi là học sinh lớp Một, vụng về cầm phấn tập tô những chữ
cái đầu tiên, đến khi biết đọc, biết viết, biết làm Toán, làm văn, rồi lần lượt
mỗi năm lên một lớp, phải mất 12 năm mới học xong bậc phổ thông. Trong thời
gian khá dài ấy, nếu không kiên trì học tập thì làm sao có ngày chúng ta cầm được
tấm bằng tốt nghiệp ?!. Người bình thường đã vậy, đối với những người tật nguyền
thì lại càng cần đến ý chí và lòng kiên trì vượt khó để chiến thắng số phận bất
hạnh.
Thế mới biết ý chí, nghị lực, đức tính kiên nhẫn, bền bỉ
đóng vai trò quan trọng tới mức nào trong việc quyết định thành bại của từng
công việc nói riêng và cả sự nghiệp của mỗi con người nói chung. Dù sự chăm chỉ
rất quan trọng trong con đường đến thành công nhưng 1 con người chỉ chăm chỉ
thì không thể thành công 1 cách rực rỡ hay nếu có cũng vô cùng khó khăn bởi lẽ
nếu chỉ chăm chỉ, cố gắng, làm việc cả ngày cả đêm mà không có phương pháp,
cách thức thông minh, hiệu quả thì chăm thế chứ chăm nữa cũng vô ích mà thôi! Bởi
thế nên bên cạnh chăm chỉ phải có lòng kiên trì, nhẫn nại kết hợp với một
phương pháp làm việc năng động và sáng tạo thì chúng ta mới có thể biến ước mơ thành
hiện thực.
Muốn thành công thì không thể lười biếngchúng ta phải nỗ lực
hết sức để đạt được mục đích sống, niềm vui, hạnh phúc của cuộc đời mình để
thành đạt trong xã hội, làm đất nước thêm phồn vinh, phát triển, sánh ngang với
các nước trên thế giới. Là học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta cần
phải không ngừng học tập, trau dồi kiến thức, đạo đức để đạt được thành công
trong cuộc sống
Quả là người xưa có lời khuyên giản dị mà như một chân lí :
"Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Câu tục ngữ không chỉ là bài học về ý chí
mà còn là lời động viên khuyến khích mọi người hãy lạc quan, hi vọng và tin tưởng.
Kinh nghiệm của thế hệ trước là lời khuyên quý báu, lời cổ vũ, động viên tuổi
trẻ trên con đường phấn đấu xây dựng một tương lai tươi sáng và cuộc sống tốt đẹp.
Ban biên tập TAH
EM VIẾT VỀ NGƯỜI THÂN
Ông em
Đối với em, ngưòi thân thương nhất đời em chính là ông ngoại.
Ông đã đi xa, khoảng cách âý đối với em chỉ là không gian. Trong tâm tưởng em, ông vẫn hiện diện trong từng suy nghĩ, hành động của em. Ông mang trong người một căn bệnh quái ác. Bao nhiêu bác sĩ, bao nhiêu thuốc thang, bao nhiêu lời động viên an ủi nhưng ông vẫn ra đi, đi về một thế giới mới, thế giới không còn bệnh tật, không còn đau thương.
Ông là một người rất mẫu mực. Ông luôn yêu thương con cháu và gia đình. Nghề y tá là công việc gắn bó suốt cuộc đời ông. Đang đêm khuya, mưa gió, có người cần ông giúp đỡ, không ngại đường xa, ông vội vàng xếp y cụ, rồi đến với người cần ông giúp đỡ. Ông điều trị, thuốc thang, cứu chữa cho những ngưòi thoát khỏi bệnh tật dày vò, nhưng chính bản thân ông cũng mang căn bệnh mà phải đành bó tay. Ông dù bệnh tật, ốm đau nhưng ông không muốn làm phiền con cái. Ông tự cố gắng làm những việc có thể làm trước khi quá muộn, vượt lên những cơn đau quằn quại để người thân yên lòng. Con cháu biếu ông thứ gì, ông cũng ráng ăn, ráng uống, ông còn thích thú với những món ăn, món uống mặc dù sau đó ông nôn ra rất nhiều.
Nhìn đôi mắt sâu hoắm với hàng lông mày bạc trắng, nhìn hai gò má cao với nước da xanh, nhìn gương mặt hốc hác sau những cơn đau quằn quại khiến cả nhà em không ai cầm được nước mắt. Phải chi là một gánh nặng, bố em sẽ gánh giùm ông. Phải chi là một món nợ, mẹ em sẽ trang trãi giùm ông; Phải chi là một bài toán hóc búa, chúng em sẽ cùng nhau giải. Phải chi là viên thuốc đắng, em sẽ uống giùm ông. Phải chi… nhưng sự thật vẫn là sự thật! Cơn đau thể xác đấy, chỉ có mình ông chịu đựng và chống chọi lại được mà thôi!
Mặc dù như vậy, khi nào cơn đau dịu đi, ông lại cầm tay và dặn dò con cháu, gia đình. Ông bảo:
- Không được bỏ công việc, không được nhờ đồng nghiệp quá nhiều, không được bỏ học mà đến đây trực cho ông là ông không bằng lòng!
Bao nhiêu tiền dành dụm được, ông đều giao hết cho bố mẹ em. Ông thương bố mẹ em lắm!
Nằm ở bệnh viện, ông thường nhắc bố mẹ em phải cho mấy con cá ở nhà ăn, chứ để nó đói thì tội nghiệp lắm! Ông là vậy đó, suốt đời cứ lo nghĩ, quan tâm đến người khác. Khi nghe tin ông mất ở bệnh viện, người em đau đớn, bàng hoàng, câm lặng. Biết là tạo hoá: Sinh, lão, bệnh, tử, mà vì sao em vẫn hoài thương nhớ. Giờ đây, ai có thể giải thích cho em từng câu ca dao, tục ngữ. Ai ôm em vào lòng khi em nhận phần thưởng ở trưòng, ai an ủi, động viên em khi em bị điểm kém.. Trên tất cả lòng yêu thương, kính trọng đó là lòng biết ơn của em đối với ông, bởi lẻ ông đã cho em bài học quí giá về cuộc đời: " Hãy sống và tự hào với những gì mình đang có. Hãy sống hết mình vì người thân, vì mọi người xung quanh. Hãy yêu thương những người gặp khó khăn, hoạn nạn…”
Ông ơi! Ở nơi xa ông hãy yên tâm ông nhé! Ở đây, chúng cháu sẽ sống, học tập và làm những gì như ông đã từng làm. Từ sâu thẳm trái tim mình, cháu sẽ mãi biết ơn ông và ông sẽ sống mãi trong tim cháu và mọi người trong gia đình.
" Ngó lên nuộc lạt mái nhà
Bao nhiêu nuộc lạt nhớ ông bà bấy nhiêu”